1. Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường
- Sinh năm 1937 tại t.p Huế
-
Là một người con của xứ Huế.
- Là một trong những nhà văn
chuyên về bút ký.
-
Văn phong: “Nét đặc sắc … tài hoa” (tr197)
- Tác phẩm tiêu biểu: (Sgk)
2. Tác phẩm:
- Xuất
xứ, hoàn cảnh sáng tác: Là bài bút kí đặc sắc, viết tại Huế (1981), in trong tập
sách cùng tên
- Kết cấu:
Tác phẩm gồm ba phần
+ Phần 1: Sông Hương ở thượng nguồn
+ Phần 2: Sông Hương ở ngoại vi thành phố Huế
+ Phần 3: Sông Hương giữa lòng thành phố Huế.
-
Vị trí văn bản: chỉ là một đoạn trích trong bài bút kí dài về dòng sông
Hương thơ mộng của xứ Huế.
II. PHÂN TÍCH
1: Ý nghĩa nhan đề “Ai đã đặt
tên cho dòng sông”
- “Ai đã đặt tên cho dòng sông”
Câu hỏi tu từ đặt ra “Với trời, với đất” đưa nhà văn và độc giả về với hành
trình lịch sử tìm về cuội nguồn văn hoá dân tộc. Từ đó dòng sông Hương hiện ra
trên nhiều phương diện địa lí, lịch sử, văn hoá, thơ ca… Kết thúc tuỳ bút là một
huyền thoại rất đẹp, bộc lộ cái tôi trữ tình suy tư: “ Con người ở hai bờ đã nấu
nước trăm loài hoa đổ xuống sông, đẻ làn nước thơm tho mãi”. Tác giả gửi gắm
vào đấy tất cả ước vọng muốn đem cái đẹp và tiếng thơm để xây đắp văn hoá lịch
sử.
- Nhan đề và kết thúc tác phẩm thể
hiện rõ chủ đề và phong cách bút kí của tác giả giàu sức gợi cảm thấm đẫm chất
thơ.Qua đó tác giả ca ngợi tính chất sông Hương – con sông gắn bó với lịch sử,
văn hoá Huế của dân tộc ta. Tác phẩm thể hiện long yêu mến say mê cảnh vật, văn
hoá đất nước. Hình ảnh dòng sông đất nước được thể hiện bằng tài năng của một
cây bút giàu chất chí tuệ, chất văn hoá và ngôn ngữ trong sáng, chọn lọc, tinh
tế.
2. Vẻ đẹp của sông Hương qua các góc nhìn khác nhau
* Từ thượng nguồn:
- Khi qua dãy Trường Sơn hùng
vĩ:
+ Sông Hương là bản tình ca của rừng
già; Rầm rộ và mãnh liệt…Dịu dàng và say đắm….
+ Sông Hương như một cô gái
Di-gan phóng khoáng man dại.
+ Rừng già đã hun đúc cho nó 1 bản
tính gan dạ, 1 tâm hồn tự do, phóng khoáng.
=> Vẻ đẹp của một sức sống trẻ
trung, mãnh liệt và hoang dại.
- Khi ra khỏi rừng già:
+ Đóng kín phần tâm hồn sâu thẳm
của mình ở cửa rừng…
+ Mang sắc đẹp dịu dàng và trí tuệ,
trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hoá xứ sở.
=> Vẻ đẹp đầy bí ẩn, sâu thẳm
của dòng sông.
Tiểu kết:
Bằng óc quan sát tinh tế và trí
tưởng tượng phong phú, bằng việc sử dụng nghệ thuật so sánh, nhân hoá tài hoa,
táo bạo, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã phát hiện và khắc hoạ vẻ đẹp mạnh mẽ, trẻ
trung đầy cá tính của dòng sông, gợi lên ở người đọc những liên tưởng kì thú, gợi
cảm, đầy sức hấp dẫn.
* Về châu thổ:
- Sông Hương trên đường tìm đến
Huế:
+ Chuyển dòng một cách liên tục,
uốn mình theo những đường cong thật mềm, như một cuộc tìm kiếm có ý thức.
+ Vẻ đẹp của dòng sông trở nên biến
ảo, đa dạng trong nhiều thời gian và không gian khác nhau (dẫn chứng...). Vẻ đẹp
của Huế như trở thành vẻ đẹp của sông Hương.
=> Sông Hương qua cái nhìn đầy
lãng mạn của Hoàng Phủ Ngọc Tường như 1 cô gái dịu dàng mơ mộng đang khao khát
đi tìm thành phố tình yêu của nó.
- Sông Hương gặp gỡ Huế:
+ Uốn 1 cánh cung rất nhẹ... >
Vẻ e lệ, ngượng ngùng khi gặp người trong mong đợi, sự thuận tình mà không nói
ra.
+ Các nhánh sông toả đi khắp
thành phố như muốn ôm trọn Huế vào lòng. Sông Hương và Huế hoà lẫn vào nhau.
+ Sông Hương giảm hẳn lưu tốc,
xuôi đi thực chậm (điệu slow)… thực yên tĩnh như niềm say mê, như khát vọng được
gắn bó, lưu lại mãi với mảnh đất nơi đây.
+ Liên tưởng với những dòng sông
khác > Niềm tự hào của Hoàng Phủ Ngọc Tường về dòng sông quê hương.
=> Được nhìn từ góc độ tâm trạng,
nên cuộc gặp gỡ của Huế và Sông Hương như cuộc hội ngộ của tình yêu với nhiều
cung bậc cảm xúc.
- Sông Hương tạm biệt Huế để
ra đi:
+ Rời khỏi kinh thành, sông Hương
ôm lấy đảo Cồn Huế, lưu luyến ra đi…
+ Đột ngột rẽ ngoặt lại để gặp
thành phố yêu dấu một lần cuối.
=> Quyến luyến, ngập ngừng, bịn
rịn không nỡ rời xa.
Tiểu kết:
- Cách tiếp cận đối tượng bằng
nhiều ngành nghệ thuật như hội họa, âm nhạc; nghệ thuật nhân hóa, so sánh đầy mới
lạ, bất ngờ làm cho sông Hương, xứ Huế trở nên có linh hồn, có sự sống. Đó là
cuộc trở về, gặp gỡ của cô gái si tình - sông Hương - đang say đắm trong tình
yêu.
- Nhà văn: Tâm hồn đa cảm, lãng mạn;
cách viết tài hoa.
* Vẻ đẹp văn hoá của dòng sông:
- Dòng sông âm nhạc:
+ Là người tài nữ đánh đàn lúc
đêm khuya.
+ Là nơi sinh thành ra toàn bộ nền
âm nhạc có điểm của Huế.
+ Là cảm hứng để Nguyễn Du viết
lên khúc đàn của nàng Kiều.
- Dòng sông thi ca:
+ Là vẻ đẹp mơ màng Dòng sông trắng
lá cây xanh trong thơ Tản Đà.
+ Vẻ đẹp hùng tráng như kiếm dựng
trời xanh của Cao Bá Quát.
+ Là nỗi quan hoài vạn cổ trong
thơ bà Huyện Thanh Quan.
+ Là sức mạnh phục sinh tâm hồn
trong thơ Tố Hữu
=> Sông Hương luôn đem đến nguồn
cảm hứng mới mẻ, bất tận cho các nghệ sĩ.
- Dòng sông gắn với những
phong tục, với vẻ đẹp tâm hồn của người dân xứ Huế.
+ Màn sương khói trên sông Hương
là màu áo điền lục, 1 sắc áo cưới của các cô dâu trẻ trong tiết sương giáng.
+ Vẻ trầm mặc sâu lắng của sông
Hương cũng như 1 nét riêng trong vẻ đẹp tâm hồn của người xứ Huế: rất dịu dàng
và rất trầm tư…
Tiểu kết:
Với kiến thức uyên bác, Hoàng Phủ
Ngọc Tường đã lí giải vẻ đẹp văn hóa phong phú của sông Hương, vẻ đẹp gắn liền
với xứ Huế, với con người Huế.
* Sông Hương với lịch sử hào hùng:
- Là 1 dòng sông anh hùng:
+ Từ xa xưa: là một dòng sông
biên thùy xa xôi của đất nước
+ Thời trung đại:bảo vệ biên giới
phiá nam của tổ quốc
+ Thời chống Pháp: sống hết lịch
sử bi tráng với các cuộc khởi nghĩa. Đi vào thời đại cách mạng tháng 8 với những
chiến công rung chuyển.
+ Thời chống Mĩ: Sông Hương cùng với thành phố Huế cũng chịu
nhiều đau thương mất mát.
Tiểu kết:
- Vừa là bản tình ca dịu dàng,
Sông Hương cũng là một bản hùng ca gắn liền với lịch sử oanh liệt của dân tộc.
3. Chất trí tuệ và chất thơ của Hoàng Phủ Ngọc Tường.
* Chất trí tuệ:
- Hoàng Phủ Ngọc Tường vận dụng
những am hiểu trong ca dao Huế vào bút kí của mình.
“ Bốn bề
núi phủ mây phong
Mảnh trăng
thiên cổ bóng tùng vạn niên”
cho đến câu thơ của Tản Đà “ Dòng
sông trắng- lá cây xanh”, thơ của Tố Hữu, Cao Bá Quát, Bà Huyện Thanh Quan,
Truyện Kiều.
- Những hiểu biết về phương diện
địa lí để miêu tả vẻ đẹp của sông Hương từ thượng nguồn, đến đồng bằng, cho đến
cố đô Huế.
- Những hiểu biết về lịch sử văn
hoá.
- Sự liên tưởng so sánh với các
công trình kiến trúc của Hi Lạp, La Mã, nền văn minh Châu Âu.
- Những tác phẩm văn học Châu Âu,
những lời nhận xét của các nhà khoa học nước ngoài.
* Chất thơ:
- Cách ví von, so sánh đầy chất
thơ, mượt mà, ý vị.
“ Chiếc cầu trắng của thành phố in
ngần trên nền trời, nhỏ nhắn như những vành trăng non”. Và “ giáp mặt thành phố
ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cách cung rất nhẹ sang đến Cồn Hiến, đường
cong ấy làm cho dòng sông mền hẳn đi như một tiếng vâng không nói ra của tình
yêu. Hay “ Sông Hương là vậy, là dòng sông của sử thi viết giữa màu cỏ lá xanh
biếc”.
- Những câu văn có sự mài dũa, đẽo
gọt kĩ càng, nhẹ nhàng như một câu thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét